Đăng nhập
Thống kê truy cập
  • Đang online: 17
  • Hôm nay: 1780
  • Trong tuần: 7508
  • Tất cả: 1875700
GIỚI THIỆU SÁCH “5 CENTIMET TRÊN GIÂY” – SHINKAI MAKOTO
...“5cm/s khôngchỉ là vận tốc của những cánh anh đào rơi, mà còn là vận tốc khi chúng ta lặng lẽ bước qua nhau , đánh mất bao cảm xúc thiết tha nhất của tình yêu”...

...“5cm/s khôngchỉ là vận tốc của những cánh anh đào rơi, mà còn là vận tốc khi chúng ta lặng lẽ bước qua nhau , đánh mất bao cảm xúc thiết tha nhất của tình yêu”...

Cuối cùng tôi cũng quyết định chia sẻ quyển sách này cho mọi người, tôi vẫn luôn muốn giữ riêng “5 centimet trên giây” cho mình, cho những cảm xúc đong đầy và hãy còn chưa nguyên vẹn. Đây là quyển sách duy nhất mà đến giờ tôi dường như vẫn chưa thể nào dứt ra được dù rằng đã đọc xong được gần 2 năm. Cứ mỗi ngày rồi lại mỗi ngày, quyển sách ấy lại hiện ra mang thêm đến những ưu tư trĩu nặng.

Cho những phút giây rung động đầu đời, cho những ước mơ và nhiệt huyết thuở ban đầu, cho những nhớ nhung và tuyệt vọng. “5 centimét trên giây”- sự bỏ lỡ trong khoảnh khắc hay sự tất yếu của định mệnh?

Nhịp văn của “5 centimet trên giây” mang đến sự nhẹ nhàng, thư thái. Và nếu bạn không phải là một người kiên nhẫn thì khó có thể cảm nhận được hết cái hay của tác phẩm. Với tôi, đây là một tác phẩm đẹp. Từ những câu văn cho đến cách xây dựng câu chuyện. Sức hấp dẫn của quyển sách nằm ở sự khơi gợi cảm xúc.

Quyển sách được ra mắt năm 2007, là hình thức văn chương của bộ anime cùng tên và tiếp bước nó, lại một lần nữa lay động sâu sắc tâm hồn độc giả. Cuốn sách viết về mối tình đầu,tác giả Shinkai Makoto đã khéo léo chia ra thành ba câu chuyện nhỏ dưới những góc nhìn khác nhau của những nhân vật, Toono Takaki là nhân vật xuyên suốt trong ba câu chuyện nhỏ ấy.

Câu chuyện thứ nhất“Hoa anh đào” được kể lại theo thủ pháp hồi tưởng, người đàn ông trưởng thành trong hiện tại đang nhớ lại cậu bé (chính là mình) trong quá khứ. Khi ấy cậu đã gặp Shinohara Akari - mối tình đầu. Vào khoảnh khắc những cánh hoa anh đào rơi,có một thứ tình cảm đã len lỏi xuất hiện…

Câu chuyện thứ hai “Phi hành gia” ghi lại những ngày tháng cấp III của Takaki khi cậu cùng gia đình chuyển đến sống ở Tanegashima, một hòn đảo nhỏ ở cực Nam nước Nhật. Trong câu chuyện này, người kể chuyện là Sumida Kanae, cô bạn cùng khóa và đem lòng yêu đơn phương Takaki suốt năm năm trời. “Lần đầu tiên trong đời tôi có khao khát được biết về một người nhiều đến vậy. Và gần như ngay lập tức tôi nhận ra, tôi đã yêu cậu ấy, định mệnh của tôi.”

Trong câu chuyện thứ ba“Năm centimet trên giây’, Takaki đã là một lập trình viên tự do thời điểm hiện tại. Theo phiên bản anime, câu chuyện này có thời lượng ngắn nhất nhưng ở phiên bản tiểu thuyết lại là dài nhất khi tác giả đi vào mô tả chi tiết những bước ngoặt trong cuộc đời Takaki và tình trang hiện tại của anh. Anh có người yêu đầu tiên khi bước chân vào giảng đường đại học. Mối tình thứ hai là cô gái ở trung tâm dạy thêm. Mối tình thứ ba tốt nghiệp đi làm, anh gặp một cô gái và hai người yêu nhau được ba năm.

“5 centimet trên giây”trước hết là sự gợi nhớ. Về mối tình đầu, về cảm xúc ban đầu, về nhiệt huyết ban đầu. Những cái lần đầu ấy hiện ra thật nhẹ nhàng, như đang chảy, đang xoa dịu.

“5 centimet trên giây”là sự mơ mộng của quá khứ và thực tế của hiện tại. Những gì thuộc về ban đầu có lẽ đều sẽ thay đổi theo năm tháng. Mối tình đầu đẹp của Takaki, cái lần mà cậu không ngại bão tuyết đi tàu trong đêm để gặp người mình thương, cái đêm đông ấm áp ấy rồi cũng thuộc về thời xa xăm. Hai con người thuở ban đầu đẹp đẽ cũng không thể nào tránh khỏi chia cách vì trở ngại địa lý và đặc biệt là dòng chảy của cuộc sống.

Năm tháng trôi quan hưng những gì về lần dầu vẫn cứ mãi ám ảnh Takaki Toono, anh luôn hoài niệm về quá khứ, luôn mang theo nó, cất giữ và mở ra mỗi khi lại thất bại trong tình yêu. Đi qua những mối tình Takaki không còn là chàng trai trẻ nhiệt huyết của khi xưa, cuộc sống của anh mỗi ngày rồi lại mỗi ngày trôi qua...chán nản. Nhìn lại tất cả những gì đã qua trong cuộc đời mình, anh nhận ra mình luôn lặp lại thất bại từ mối tình đầu tiên. Mười lăm năm trôi qua, không ngừng thổn thức:“Mình đáng bị bỏ lại đơn độc thế này lắm. Tại sao mình không thể đem lại hạnh phúc cho ai hết, dù chỉ một chút, dù chỉ một người?”

Bao năm trôi qua, sự phũ phàng của cuộc sống đang làm hao mòn dần sức sống của chàng trai trẻ. Takaki tìm đến quá khứ như một lối thoát, một sự an ủi cho những cơn đau. Thế nhưng càng hoài niệm lại càng thêm tuyệt vọng.

Quyển sách kết thúc với cái kết ấn tượng, sâu sắc, gợi nhiều suy tư. Cuối cùng sau bao năm Takaki cũng gặp lại mối tình đầu của mình, đúng hơn là lướt qua nhau.

“Trái tim và kí ức trỗi lên cồn cào trong anh. Đúng khoảnh khắc đó, đoàn tàu chạy vụt qua, cắt đứt tầm nhìn của hai người.

Liệu cô ấy còn đứng đó,sau khi đoàn tàu chạy qua không?

Anh tự hỏi.

Nhưng điều đó không còn quan trọng với anh. Nếu đúng là “cô ấy”, chỉ thế thôi cũng đủ làm nên một phép màu.

Và khi đoàn tàu chạy qua, anh sẽ tiến bước, không còn do dự.”

Takaki có quay lại với mối tình đầu không? Câu chuyện tiếp đó sẽ thế nào? Tất cả câu trả lời đều là sự bỏ ngõ. Nhưng rõ ràng Takaki đã không còn là một người mãi luôn hoài niệm nữa ,“chỉ thế thôi cũng đủ làm nên một phép màu”. Cuộc sống vốn đã chứa nhiều tổnthương, chính vì thế hãy trân trọng hơn mỗi ngày được sống, mỗi miềm vui nhỏ bé. Dù cái khoảnh khắc hai người lướt qua nhau vô cùng ngắn ngủi, thì cũng đừngcoi đó là nỗi đau, hãy mở lòng ra và xem nó là may mắn.

Cuối cùng, “5 centimet trên giây” chính là sự chữa lành những vết thương.

Tôi từng đọc một chia sẻ trên trang mạng hỏi đáp Zhihu của Trung Quốc, đại khái là người viết chia sẻ câu nói của cô giáo dành cho những học sinh sắp ra trường. Đại ý là không dám cầu mong bản thân sẽ vì lý tưởng mà dẫm đạp lên tương lai, cơ hội, chỉ mong dù có thế nào cũng đừng quên trái tim thuở ban đầu. Sau những đau thương của cuộcsống, ít ai nhớ đến mình của thuở đầu, có chăng chỉ là sự bám víu vào quá khứ để xoa dịu. Takaki đã như thế, chúng ta rồi cũng đã và sẽ như thế. Nhưng bạn biết tôi thích nhất điều gì của cuộc sống nhất không? Đó là cuộc sống đã giúp ta biết được cách tự mình chữa lành những vết thương.

…”Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như thế. Và nếu khoảng cách giữa anh và em là 5cm/s, thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người”…

                                                                               LÊ THỊ THANH VÂN

                                                               VK10- TRƯỜNG THPT CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN

NGUỒN https://www.facebook.com/pagesoulmates/posts/374762023436734?__tn__=K-R